Bạn đang xem: Mượn suối nguồn
Cuốn đái thuyết Suối nguồn (The Fountainhead) - Ayn Rand dài 1199 trang, có 4 chương với những tên của các nhân trang bị lần lượt: Peter Keating, Ellsworth M. Toohey, Gail Wynand cùng Howard Roark. Suối nguồn sẽ mang lại cho đọc giả khái niệm mới thế như thế nào là người sống sản phẩm sinh (live second-hand).
Ayn Rand luôn luôn đưa hiểu giả từ bất ngờ này đến bất thần khác. Với việc dẫn dắt của tác giả, fan đọc có thể thuở đầu theo quan điểm này nhưng đã tự biến đổi nó về sau. Ví dụ, với nhân đồ vật Keating, lúc đầu được kể đến với hình ảnh một sinh viên giỏi nghiệp xuất sắc đẹp trường ĐH kiến trúc nhưng rồi tác giả đưa các bạn đến với kết luận: Keating chỉ là 1 trong những kẻ khoảng thường, ăn uống bám suy nghĩ và ý tưởng của fan khác, là 1 trong kẻ sống lắp thêm sinh (khái niệm vẫn được phân tích và lý giải ở đoạn 5). Giỏi Ellsworth, ban đầu mình yêu thích ông ta do những lưu ý đến không giống người khác, là fan tạo tác động cho bạn khác. Tác giả đã khôn khéo mô tả cuộc sống thường ngày và con tín đồ ông từ lúc còn bé dể khắc họa tính cách. Tuy nhiên rồi qua nhiều trang giấy, mình cảm xúc ông ta thực sự là 1 trong những con quỷ chăm nói phần nhiều lời đạo đức, là người khích hễ đám đông. Cùng với Gail thì ngược lại, lúc đầu mình không say mê ông ta, rồi mình thích và sau cuối là ko thích. Gail được khắc họa là một trong ông quấn của một tờ báo, là tín đồ sở hữu rất nhiều tòa công ty trong bang, là người có quyền lực trong truyền thông. Mình không phù hợp Gail bởi tờ báo "Ngọn cờ" của ông là tờ báo lá cải. Với rồi mình thấy ông ta thật sự có lý tưởng cùng tầm nhìn, điều này thể hiện nay ở những "quote" hóa học rất chất của ông trong khúc 1, 2, 3. Với rồi mình không thể thích Gail nữa vì sau cuối ông đang không thể đảm bảo Roark mang lại cùng, ông bất lực... Howard Roark ngay lập tức từ chương đầu đã mở ra với mẫu sinh viên bị xua đuổi học ngoài trường, bị đa số người khinh thường. Nhưng lại qua 4 chương, Roark là nhân vật có "mầm sống" nhất, là người biến đổi cái trái đất điên hòn đảo này. Tác giả đã cho Roark bị dìm chìm bởi vô số tổn thương tự con bạn và nhằm anh ta tỏa sáng ngơi nghỉ chương sau cùng như điều anh xứng danh nhận được. Lời nói bất hủ của Roark: "Nỗi bi ai chỉ đụng đến một điểm làm sao thôi". Cùng Dominique, cô không tồn tại chương làm sao được viết riêng nhưng cô là nhân vật chủ đạo tạo điểm nổi bật cho câu chuyện. Cuộc sống cô gắn đối với tất cả 4 nhân vật dụng trên. Hai lần lên xe pháo hoa với Keating và Gail với rồi sau cuối cô cũng về bên với tình yêu thật tâm ngay từ đầu là Roark. Một cái kết bao gồm hậu! kĩ năng và sự trí tuệ sáng tạo của Roark được thừa nhận trong ngành phong cách xây dựng cùng với sau khá nhiều gian truân, tình cảm của Roark và Dominique đã đơm hoa kết quả.
1- Dominique hỏi, lúc cô cùng Wynand sẽ ngồi sinh hoạt bàn ăn: "Tại sao ông để tôi lại một mình?"
"Tôi suy nghĩ bà muốn tại 1 mình."
"Để làm quen cùng với ý nghĩ về kia?"
"Nếu bà thích điện thoại tư vấn như thế."
"Tôi đang quen với nó trước lúc đến văn chống của ông rồi."
"Tất nhiên rồi. Xin máy lỗi bởi tôi ngụ ý một điểm yếu kém nào kia của bà. Tôi biết là không hẳn thế. Nhân tiện, ngoài ra bà chưa hỏi tôi là họ đang đi đâu."
"Nếu tôi hỏi thì nó đang lại là một điểm yếu kém của tôi."
"Đúng. Tôi mừng là bà không bận tâm. Cũng chính vì tôi chưa lúc nào có đích thế thể. Chiếc thuyền này không dùng để làm đi đến, nhưng mà để đi khỏi. khi tôi tạm dừng ở một hải cảng thì đó trọn vẹn chỉ vày sự vui thích tôi sẽ sở hữu khi rời ra khỏi nó. Tôi luôn luôn nghĩ: lại thêm một nơi nữa cần yếu giữ được ta."
"Tôi từng đi tương đối nhiều nơi. Tôi luôn có xúc cảm đó. Bạn ta bảo cùng với tôi rằng tôi là một kẻ đáng ghét loài người."
"Thật ngây ngô nếu tin vào điều đó, cần không?"
"Tôi không biết?"
"Tôi chắn chắn bà thấy rõ sự dở người đó. Ý tôi muốn kể đến những kẻ cho rằng loài lợn là biểu tượng của tinh thần bác ái chính vì cái giống nạp năng lượng tạp ấy đồng ý mọi thứ. Thực ra, những kẻ yêu thương thương tất cả mọi tín đồ và luôn luôn cảm thấy nơi nào cũng là công ty mới đó là kẻ thực sự căm ghét mọi người. Hắn không mong đợi điều gì từ nhỏ người, nên không tồn tại sự suy đồi nào có thể làm mang lại hắn giận dữ."
2- "Rằng tình yêu thiêng liêng, là thờ phụng, là vinh quang, là ngước đôi mắt lên trên. Nó chưa phải là miếng gạc đậy đậy phần đa vết thương dơ thỉu. Dẫu vậy họ không hiểu biết được đâu. Những kẻ bạ chổ như thế nào cũng nói tới tình yêu đó là những kẻ chưa khi nào cảm thấy nó. chúng chỉ khuấy một món súp lếu láo độn bao gồm sự thông cảm, tình thương, sự coi thường và thái độ lãnh đạm chung phổ biến - cùng chúng hotline là tình yêu. Một lúc bà cảm xúc được tình yêu quả như tôi với bà biết về nó - tình cảm như lòng yêu thích tuyệt đối với một đỉnh cao tuyệt vời - bà sẽ không còn thể đồng ý thứ gì thấp hơn thế."
3- "Ông chưa từng cảm thấy bản thân bé nhỏ dại khi ngắm nhìn đại dương."
Ông cười. "Chưa bao giờ. Tất cả khi nhìn vào các hành tinh. Của cả khi đứng trên các ngọn núi. Kể cả ở Grand Canyon. Nguyên nhân tôi lại nên cảm thấy cố gắng nhỉ? Khi tôi nhìn đại dương, tôi cảm thấy sự béo bệu của bé người, tôi nghĩ tới khả năng kỳ diệu của con bạn khi tạo nên con tàu này để đoạt được những không gian vô nghĩa. Khi tôi nhìn vào các đỉnh núi, tôi nghĩ về tới những đường hầm và thuốc nổ. Khi tôi quan sát vào các hành tinh, tôi nghĩ về tới lắp thêm bay."
"Đúng. Cùng cả cái niềm hạnh phúc thiêng liêng mà bạn ta vẫn nói là họ cảm giác được khi nhìn thấy thiên nhiên. Tôi chưa khi nào nhận được nó trường đoản cú thiên nhiên, chỉ từ..." Cô dừng lại.
"Từ đâu?"
"Các tòa nhà," cô thủ thỉ "các tòa công ty chọc trời"
4- "Tôi mong muốn nói rằng, cái làm cho con bạn ta ko hạnh phúc chưa hẳn là quá ít nhưng mà là rất nhiều lựa chọn," Mitchell Layton nói. "Lúc nào thì cũng phải quyết định, luôn luôn phải quyết định, luôn luôn bị giằng teo bởi vô số thứ. Nào, ví như một làng hội bao gồm khuôn mẫu, bạn ta sẽ cảm giác an toàn. Không có ai sẽ tới làm cho phiền anh bắt anh yêu cầu làm tính năng này cái nọ. Không có ai phải làm ngẫu nhiên điều gì. Ý tôi là, tất nhiên rồi, trừ lao hễ vì tác dụng chung."
"Chỉ có giá trị lòng tin mới quan trọng," Homer Slottern nói. "Hãy đuổi bắt kịp với thời đại và thế giới. Đây là 1 thế kỷ của tinh thần."
5-
"Tôi hy vọng thế, Gail."
"Vậy anh đã nghĩ về cái gì trong trong cả mấy tuần vừa qua?"
"Cái hình thức của ông Trưởng khoa, fan đã đuổi tôi ngoài trường Stanton ngày trước."
"Nguyên tắc gì?"
"Đó là lắp thêm đang phá hủy thế giới này. Đó cũng là điều mà ông vừa nói đến. Sự ko vị kỷ thực sự."
"Có nên cái ưng ý mà người ta cho rằng không tồn tại?"
"Họ vẫn nhầm. Hài lòng đó có tồn tại - mặc dù không tuân theo cách mà họ nghĩ. Đó là điều mà nhìn trong suốt một thời hạn dài tôi chẳng thể hiểu được về nhỏ người. Họ không tồn tại cái tôi. Chúng ta sống trong những con người khác. Bọn họ sống cuộc sống trang bị sinh. Hãy quan sát vào Peter Keating xem."
<They live second-hand. Máy sinh tức là không ra đời từ bản thân chủ thể hành vi hoặc cảm giác mà chỉ phản ánh từ tín đồ khác>
"Anh đi mà lại nhìn. Tôi ghét bộ dạng của anh ấy ta."
"Tôi vẫn nghĩ về Keating - về đầy đủ gì còn sót lại của anh ta - cùng nó giúp tôi gọi ra. ...; anh ta từ bỏ nhủ hẳn là do anh ta đang sống vì bạn dạng thân mình quá nhiều. Tuy nhiên liệu có hành động hoặc cân nhắc nào của anh ý ta lại tồn tại loại "bản thân" đó không? mục tiêu của anh ta trong cuộc sống thường ngày là gì? Sự to đùng - dưới nhỏ mắt của các người khác. Là danh vọng, sự ái mộ và đố kỵ - tất cả đều tới từ những bạn khác. Chính bạn khác đang khống chế ý thức của anh ta, một lòng tin mà Keating chưa khi nào có, tuy vậy anh ta thỏa mãn vì mọi người tin rằng anh ta bao gồm những niềm tin như thế. Những người khác đó là động cơ, là mối niềm nở chính của anh ấy ta. Anh ta không thích trở thành vĩ đại, nhưng mà chỉ mong được mọi fan cho là vĩ đại. ...Anh ta vay mượn mượn của fan này nhằm tạo tuyệt hảo với bạn kia. Đó chính là sự ko vị kỷ thực nhất mà ông vừa nói. Anh ta đã phản nghịch và từ bỏ thiết yếu cái tôi của mình. Với mọi người vẫn hotline anh ta là người ích kỷ."
" Đó cũng là cái cách nghĩ của phần nhiều mọi người."
"Vâng! và đó không hẳn là bắt đầu của mọi hành động đê tiện xuất xắc sao? Không buộc phải sự ích kỷ, mà đúng là sự vắng mặt của dòng "kỷ" đó. Hãy quan sát vào họ. Kẻ luôn luôn lừa dối dẫu vậy vẫn giữ được vẻ hình thức đáng kính trọng. Anh ta tự biết rằng mình không trung thực, nhưng mà người kì cục nghĩ là anh ta trung thực cùng điều đó mang đến cho anh ta lòng tự trọng - một trang bị tự trọng sản phẩm công nghệ sinh. Kẻ luôn luôn nhận đa số thành tựu không hẳn của mình. Anh ta hiểu được anh ta chỉ là một trong những kẻ khoảng thường, nhưng lại anh ta lại thật bụ bẫm trong đôi mắt của mn. ... Còn so với những bạn mà mục đích duy tốt nhất là tìm tiền. Nào, tôi không thấy có gì xấu xa trong khao khát kiếm chi phí cả. Nhưng mà tiền chỉ là 1 phương tiện để đi đến một chiếc đích. Nếu một bạn cần tiền đến những mục tiêu của riêng họ - để chi tiêu cho công việc, để sáng tạo, nhằm học tập, để đi du lịch, nhằm hưởng thụ cuộc sống giàu bao gồm - thì bạn đó trọn vẹn có đạo đức. Nhưng những người đặt đồng tiền lên đầu tiên thường đi xa hơn thế nữa nhiều. Cuộc sống đời thường xa hoa chỉ là một trong những phần thôi. Điều người ta có nhu cầu là sự phô trương: người ta muốn khoe khoang, mong mỏi làm tởm ngạc, mong muốn giải trí, và ước ao tạo tuyệt hảo cho mn. Họ chỉ là những người dân sống đồ vật sinh. ........"
.....
6-“Chàng trẻ trai đến chạm chán ông, tuy vậy mức lương mà Wynand nêu ra không có chức năng gì cùng với anh ta. “Tôi ko thể thao tác làm việc cho ông, ông Wynand”, anh ta nói cùng với vẻ trang nghiêm tột độ, “bởi bởi ông…ông không thể có lý tưởng.” Cặp môi mỏng của Wynand mỉm cười mỉm. “Anh bạn teen này, anh quan yếu chạy ra khỏi sự sa đọa của con bạn đâu”, ông nói nhẹ nhàng.“Ông chủ bây chừ của anh bao gồm thể có không ít lý tưởng, tuy vậy ông ta đề nghị cầu xin may mắn tài lộc và dấn lệnh từ không ít kẻ xứng đáng khinh bị. Tôi không có lý tưởng, tuy vậy tôi không ước xin ai.Hãy lựa chọn đi. Không thể con đường nào khác đâu.” đàn ông trai trẻ trở về tờ báo của mình. Một năm sau, anh ta đến chạm mặt Wynand và hỏi liệu đề nghị của ông còn hiệu lực thực thi không….”
Tác phẩm đã đưa về cho người hâm mộ cái nhìn sâu rộng về "lý tưởng", về "sống vị kỷ tốt vì fan khác",...để rồi ta tự hỏi "có nên ta đang sinh sống và làm việc một cuộc sống đời thường của kẻ sống đồ vật sinh không?". Xem thêm: Top 6 ứng dụng vay tiền qua app phải có trách nhiệm trả nợ như
"Đây là cuốn sách cầm đầu bảng xếp hạng các tiểu thuyết giỏi nhất ráng kỷ đôi mươi do Báo thủ đô new york Time công bố theo bình chọn của độc giả", một biên tập viên đơn vị xuất bạn dạng Trẻ trình làng khi chuyển mang đến tôi xem bạn dạng dịch tiểu thuyết Suối mối cung cấp (Fountainhead) trước khi nó được in.
Tôi không tin mấy vào phần lớn lời giới thiệu nghe "quen quen" như vậy, nhưng mà khi phát âm cuốn sách, tôi bị cuốn hút, trường đoản cú trang đầu cho tới trang cuối, đến mức vừa đọc vừa mong muốn cho cuốn sách liên tục dài ra, mặc dù nó sẽ dài mang lại gần... 1.200 trang.
Howard Roard, nhân vật chủ yếu của tiểu thuyết, là một trong những kiến trúc sư chưa khi nào có bằng cấp. Một giáo sư khi nhìn bạn dạng đồ án của đàn ông sinh viên 22 tuổi này đã bắt buộc thốt lên "đây là một trong những thiên tài", cơ mà anh đã trở nên đuổi học một năm kia khi tốt nghiệp, bởi vì anh không gật đầu đồng ý việc "lấy số lượng người thay cho nội dung chân lý". Bên trường tuyên bố: "Mỗi họa tiết thiết kế của quá khứ là 1 mỏ vàng. Bọn họ chỉ hoàn toàn có thể lựa lựa chọn từ phần đa gì những nhà xây đắp vĩ đại đã nghĩ ra. Họ là ai cơ mà dám đòi cải tiến?". Còn anh thì: "em ao ước trở thành một bản vẽ xây dựng sư, chứ chưa phải một công ty khảo cổ". Anh đồng ý bị xua học, ở đó không còn gì để mang đến anh học nữa.
Với một ý thức sắt đá vào chính phiên bản thân mình, anh đã lao vào đời để tranh đấu với bè đảng những kẻ "thứ sinh", mặc dù họ lừng danh và có quyền lực đến đâu, dù họ đông đến từng nào anh cũng ko lùi bước.
Người phát âm hồi hộp, bất lực, buồn bã rồi hào sảng theo từng bước đi của Roard. Với năng lực bẩm sinh, anh gồm thừa kỹ năng để tiện lợi thành đạt, dẫu vậy anh đang vào đời bởi "cửa hẹp". Henry Cameron, một bản vẽ xây dựng sư vĩ đại, sự vĩ đại mới mẻ mà đất nước mỹ non trẻ em vừa bước đầu chấp nhận, rồi "không dùng" ông nữa. Ông không thể việc làm, sống nát rượu, dẫu vậy ông dứt khoát không thỏa hiệp, không "bán" kỹ năng của mình. Roard đã tìm đến ông nhằm lập nghiệp. Cameron vừa chú ý thấy tài năng của Roard đã mau chóng tuyên bố loại bỏ anh. Loại bỏ để cứu giúp anh, để anh chưa hẳn lâm vào cảnh thân tàn ma ngu như ông. Ông khuyên nhủ Roard thỏa hiệp, răn dạy Roard "bán" tài năng của mình cho "bọn họ": "Sẽ có không ít người nổi tiếng sẵn sàng nhận cậu, dù cậu bao gồm bị đuổi học giỏi không". Mà lại Roard quả quyết: "Nếu vào mức cuối đời, tôi trở thành fan như ông vào tầm này, tại đây, trong văn phòng và công sở này, thì tôi sẽ coi nó như 1 vinh dự mà lại tôi lẽ ra không xứng đáng". Cameron bị tiêu diệt trong thất bại.
Roard vẫn ko lùi bước. Anh tự mình mở văn phòng. Một vài bạn biết anh, giao câu hỏi cho anh, những người dân riêng lẻ đó thích công trình của anh, nhưng phe cánh thì không. Có những lúc anh đã phải đi làm công nhân mỏ đá chứ không hề thỏa hiệp, dù cho là thỏa hiệp nhỏ để nhận một công trình xây dựng lớn.
Người ta nhân danh số đông, nhân danh lòng tự thiện, nhân danh "sống vì người khác" để đè bẹp anh, tiêu diệt những “cái tôi” sáng tạo. Ko để cho những người khác can thiệp vào sự sáng chế của mình, anh đã buộc phải ra tòa và thua kém cuộc. "Người ta phẫn nộ sự đam mê, ngẫu nhiên sự đam mê béo tốt nào". Cameron đã đấu tranh, ông thất bại do ông không còn thời gian. Roard thì ko cam chịu. Cao điểm của việc không lùi cách đó là câu hỏi Roard đã hủy hoại một công trình khi nó được xây lên không giống như anh thiết kế. Nó đã biết thành biến dạng theo chủ kiến của “đa số”, của “tập thể”, của “hội đồng” nhưng mà không một cá nhân cụ thể nào chịu đựng trách nhiệm. Anh bị truy hỏi tố ra tòa.
..."Hàng ngàn thời gian trước đây, gồm một fan lần trước tiên tìm được cách tạo thành lửa. Tín đồ đó có lẽ rằng đã bị thiêu sống bởi chính ngọn lửa cơ mà anh ta dạy đầy đủ người anh em của mình biện pháp thắp lên. Anh ta bị xem như là một kẻ xấu vị đã có quan hệ cùng với ma quỷ, thứ mà loài người luôn luôn khiếp sợ. Nhưng từ đó trở đi, loài người dân có lửa để lưu lại ấm, để nấu nướng, để thắp sáng sủa trong hang động. Anh ta đang để lại đến họ một món quà mà người ta từng không hiểu biết và anh ta đang xua nhẵn tối thoát ra khỏi trái khu đất này. Những thế kỷ sau, bao gồm một người lần thứ nhất tạo ra loại bánh xe. Tín đồ đó có lẽ rằng đã tung xác dưới phần đông bánh xe cơ mà anh ta dạy đa số người bằng hữu của mình phương pháp làm. Anh ta bị xem như là một kẻ phạm tội bởi vì đã mạo hiểm vào vùng đất cấm. Tuy nhiên, từ đó trở đi, loài người rất có thể đi tới đều chân trời. Anh ta sẽ để lại mang lại họ một món quà mà người ta đã không hiểu biết được với anh ta sẽ mở những tuyến phố trên mặt đất".
..."Trong đầy đủ thế kỷ qua, đã có những người dân đặt bước chân đầu tiên của họ trên những con đường mới; chúng ta không được thiết bị vũ khí gì quanh đó tầm quan sát của riêng rẽ họ. Chúng ta có mục đích khác nhau, cơ mà tất cả đều phải sở hữu một số điều chung: bước đi của bọn họ là bước đi đầu tiên, bé đường của mình là con đường trọn vẹn mới, nhãn quang của họ không thể do vay mượn mượn, và phản ứng mà người ta nhận được luôn là sự căm ghét. Phần đông nhà sáng tạo vĩ đại - phần đa nhà tư tưởng, số đông nghệ sĩ, phần đông nhà khoa học, mọi nhà sáng tạo - đều phải đơn lẻ chống lại những người dân cùng thời với họ. Tất cả những phát minh mới và vĩ đại đều bị phòng đối kịch liệt. Tất cả những sáng tạo mới và lớn lao đều bị lên án. Động cơ máy thứ nhất bị xem như là ngu xuẩn. Chiếc máy bay đầu tiên bị xem như là không tưởng. Chiếc máy dệt đầu tiên đã bị coi là ác quỷ. Bài toán gây mê bị xem như là tội lỗi. Nhưng những người dân đó, cùng với tầm nhìn không vay mượn, vẫn thường xuyên tiến lên. Họ vẫn chiến đấu, chúng ta đã gian khổ và bọn họ đã nên trả giá. Tuy thế họ đã chiến thắng".
... "Loài bạn đã được dạy bảo rằng đức tính tốt đẹp tuyệt vời nhất không phải là đã đạt được một chiếc gì này mà là đến đi một chiếc gì đó. Nhưng lại một fan không thể mang lại đi đông đảo gì cơ mà anh ta không chế tạo ra ra. Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng gồm gì để cung cấp cả. Phải gồm người sáng chế trước lúc có những người dân hưởng lợi tự sự sáng tạo. Thay mà chúng ta lại được dạy bảo để mến mộ những kẻ sống trang bị sinh - những kẻ phân phát đều món quà mà họ không chế tạo ra ra; bọn họ được dạy để xếp bọn họ lên trên những người dân đã sản sinh ra hầu như món tiến thưởng đó. Họ ca ngợi quá trình từ thiện. Nhưng bọn họ lại nhún vai coi khinh những nỗ lực để thành công".
... "Loài bạn đã được khuyên bảo rằng mọt quan tâm thứ nhất của bọn họ là giúp cho những người khác bớt khổ đau. Cơ mà khổ đau là 1 trong căn bệnh. Chỉ khi có bạn bị căn bệnh thì mới cần có người đến sẽ giúp đỡ giảm sút sự nhức đớn. Còn nếu bọn họ biến bài toán giảm đau khổ thành phép thử lớn nhất của tiết hạnh thì họ đã phát triển thành khổ đau thành một thứ đặc biệt nhất vào cuộc sống. Vì thế người ta sẽ mong muốn được nhìn thấy những người dân khác khổ cực - để bạn ta có thể trở thành tín đồ đức hạnh... Trong lúc đó, người trí tuệ sáng tạo không quan tâm đến bệnh tật, họ xem xét cuộc sống. Nhưng quá trình của người sáng tạo lại giúp thải trừ hết bệnh dịch này đến căn bệnh khác, cả bị bệnh của thân xác lẫn mắc bệnh của trung tâm hồn"...
Anh không nên luật sư. Đó là gần như lời tự bào chữa của anh trước tòa. Bạn đọc còn tìm kiếm thấy vào cuốn sách một công ty báo như Ellsworth Toohey. Ông ta uyên thâm nhưng đạo đức nghề nghiệp giả "toàn tòng", mỗi nội dung bài viết của ông ta hồ hết được fan ta xay ngẫm mang lại từng vết phẩy, vị ông ta tạo được cho mình một quyền lực tối cao điều khiển công chúng, mang đến mức hoàn toàn có thể "đẻ ra" các kiến trúc sư nếu như ông ta muốn. Quanh đó ông nhà báo thấy "quen quen" đó, người đọc còn nghe biết một Gail Wynand, nổi bật của một nhà báo Mỹ lừng danh...
Cuốn sách như 1 bản anh hùng ca tôn vinh con người, tuy nhiên con người mà tác giả cuốn sách - nàng văn sĩ kiêm triết gia tín đồ Mỹ gốc Nga Ayn Rand (1905-1982) - hướng tới là những người dân sáng tạo, những người dân "xoay chuyển trái đất và với lại chân thành và ý nghĩa cho cuộc sống". Bên cạnh đó cuốn sách ko đứng về phía số đông, nhưng lại mỗi một người trong các đông kia đều có thể thấy mình được tôn vinh, được phân tách sẻ. Vì chưng mỗi một bạn trong họ đều từng là, đang là hoặc đang là thiểu số một trong những nỗ lực tự khẳng định phiên bản thân mình để làm cho cuộc sống trở cần có ý nghĩa sâu sắc hơn.